Một người cha là bị hại chở con gái bị cáo đến tòa. Hai shipper lương thiện nhận án chỉ vì lòng tốt đặt sai chỗ. Những bi kịch này cho thấy ranh giới giữa đúng và sai đôi khi mong manh đến không ngờ.
Trả giá vì lòng tốtPhiên tòa xét xử đường dây ma túy tại TAND TP Huế đã khép lại với những bản án thích đáng cho 2 kẻ chủ mưu. Thế nhưng, điều đọng lại nỗi chua xót và suy ngẫm cho nhiều người lại không nằm ở đó, mà ở hình ảnh 2 thanh niên shipper Ng.V.L (28 tuổi) và H.P.Th (25 tuổi) lặng lẽ đứng trước bục khai báo với tư cách bị cáo.
Họ không phải là những kẻ buôn bán "cái chết trắng", không hưởng một đồng lợi nhuận nào từ những chuyến hàng tội lỗi. Họ chỉ là những người lao động bình thường ở TP Huế, ngày ngày rong ruổi trên từng con phố để mưu sinh. Với L. là gánh nặng của người chồng mới cưới, với Th. là trách nhiệm của một người cha có con nhỏ, đồng lương shipper 5-7 triệu đồng/tháng dẫu chẳng dư dả nhưng là tất cả hy vọng về một tương lai yên ổn.
Thế rồi, một quyết định xuất phát từ lòng thương người đã đẩy họ vào vòng lao lý.
Mọi chuyện bắt đầu từ một kiện hàng quen thuộc mà L. vẫn thường giao cho đối tượng tên Trúc - một chiếc loa vi tính cỡ 30 x 20 cm. Nhưng lần này, sự bất thường trong cách nhận hàng của Trúc đã khiến L. nảy sinh nghi ngờ. Linh tính có điều mờ ám, L. đã báo cho quản lý kho và phối hợp với công an kiểm tra. Đúng như dự cảm, bên trong chiếc loa là một gói ma túy được ngụy trang tinh vi.
Hành động của L. lúc đó là hoàn toàn đúng đắn và đáng khen. Nhưng bi kịch lại bắt đầu ngay sau đó. Trong một cuộc cà phê, L. đã kể và gửi hình ảnh gói ma túy cho người bạn đồng nghiệp là Th. Nghe chuyện, Th. buột miệng một câu nói đầy cảm tính: "Mi coi gọi cho họ cả họ bị bắt tội".
Chỉ một lời khuyên thiếu suy nghĩ của bạn và một quyết định vội vàng của bản thân, L. đã nhấc máy gọi báo cho Trúc rằng: "Công an biết rồi". Cuộc điện thoại ấy đã giúp kẻ phạm tội có đủ thời gian để cao chạy xa bay vào TP HCM, gây khó khăn cho công tác điều tra. Nó cũng đồng thời biến L. và Th. từ những người lương thiện, suýt trở thành tội phạm với tội danh "Che giấu tội phạm".
Tại tòa, cả 2 đều thành thật đến xót xa. Họ khai không hề quen biết, không được cho tiền hay tống tiền, tất cả chỉ vì "thương người" và thiếu hiểu biết pháp luật. Kết quả, cả L. và Th. cùng nhận mức án 12 tháng cải tạo không giam giữ.
Bản án không tước đi tự do thể chất nhưng là một vết hằn, một bài học xương máu sẽ theo họ suốt cuộc đời. Nó là một khoảng lặng buộc 2 người cha, người chồng trẻ phải nhìn lại và thấm thía rằng: lòng tốt phải đi cùng với sự tỉnh táo và hiểu biết.
Trong xã hội thượng tôn pháp luật, không có chỗ cho sự cả tin mù quáng và ranh giới giữa lòng tốt và tội lỗi đôi khi thật mong manh.
Hai shipper L. và Th. đứng hàng sau cùng trong phiên xét xử vụ án ma túy
Sáng hôm ấy, sân tòa án có một hình ảnh khiến nhiều người không khỏi chạnh lòng, người cha lặng lẽ lái xe máy chở cô con gái đến phiên tòa mà ở đó, người cha là bị hại, còn con lại là bị cáo.
Ngồi sau lưng cha, cô gái trẻ L.X.P (20 tuổi) cúi gằm, ánh mắt hoang mang xen lẫn sợ hãi, dù đêm trước đã được cha mẹ hết lời an ủi, động viên.
Phiên tòa xét xử P. về tội "Trộm cắp tài sản" bắt nguồn từ một suy nghĩ non nớt và sai lầm chết người là lấy đồ của cha mẹ thì không sao. Nhưng P. không biết rằng trước pháp luật, tài sản của bất kỳ ai cũng là bất khả xâm phạm.
Ít ai ngờ, cô gái này từng là một đứa trẻ ngoan hiền. Nhưng rồi những cám dỗ từ bạn bè xấu, những lần sa đà vào game đã kéo P. trượt dài, bỏ bê học hành sau khi tốt nghiệp lớp 12.
Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Cuối năm 2022, khi vừa qua tuổi 17, vì muốn có tiền tiêu xài, P. đã lặng lẽ bán chiếc tivi và máy lạnh của gia đình với giá 4 triệu đồng. Khi cha mẹ phát hiện sự việc và trình báo công an trong sự đau xót, tài sản được định giá 5,5 triệu đồng - đủ yếu tố để khởi tố một vụ án hình sự.
Tại tòa, P. thành khẩn khai nhận, nước mắt lưng tròng: "Nếu biết hậu quả như thế này, con sẽ không dám làm". HĐXX, sau khi cân nhắc các tình tiết giảm nhẹ như bị cáo phạm tội khi chưa đủ 18 tuổi, có nhân thân tốt, phạm tội lần đầu và chính bị hại cũng xin giảm nhẹ, đã tuyên phạt P. mức án 6 tháng tù nhưng cho hưởng án treo.
Bản án của pháp luật có thời hạn nhưng có lẽ bản án lương tâm sẽ còn theo P. mãi. Đó là khoảnh khắc em nhận ra nỗi buồn và sự thất vọng vô bờ trong ánh mắt người cha - người đã đưa em đến thế giới này và cũng chính là người phải đưa em đến phiên tòa của công lý.
Câu chuyện của P. gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh sâu sắc. Với những người trẻ, đây là bài học đắt giá về ranh giới mong manh giữa sự bồng bột và vòng lao lý. Một phút chủ quan tưởng không sao có thể dẫn đến vết trượt dài hối hận cả đời.
Với các bậc cha mẹ, vụ án nhắc nhở rằng trách nhiệm không chỉ dừng lại ở việc lo cho con miếng cơm manh áo. Quan trọng hơn là dạy con về nhân cách, về ý thức pháp luật và trang bị cho con sức đề kháng để tự bảo vệ mình trước những cạm bẫy.
Pháp luật có thể khoan dung với người biết hối cải nhưng sẽ không bao giờ dung thứ cho sự coi thường giới hạn đúng - sai. Và đôi khi, vết sẹo lớn nhất không phải là một bản án, mà là nỗi đau để lại trong lòng những người thân yêu nhất.
Link nội dung: https://thuonghieudoanhnhan.net/ranh-gioi-mong-manh-a53000.html